
💔 MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ… ĐỂ NGƯỜI LỚN HỌC CÁCH NÓI VỚI TRẺ.

Một hôm, mình sang chơi nhà ông bà ngoại, đến giờ ăn nhưng mình vẫn chưa chịu ngồi vào bàn. Mình cứ hỏi mãi: “Ông bà ngoại là ai vậy?”
Ông ngoại giải thích: “Ông bà ngoại là ba mẹ của mẹ con”.
Nghe vậy, mình mới ngồi vào bàn, vừa ăn vừa mỉm cười.
Với mình khi ấy, đó chỉ là một câu hỏi rất bình thường, như bao thắc mắc khác của con nít.

Nhưng câu chuyện ấy không dừng lại.
Từ hôm đó, mỗi lần có họ hàng hay khách khứa, ông ngoại lại vui miệng kể:
— Con bé này ngơ lắm, lớn rồi mà không biết ông bà ngoại là ai.
Mọi người cười.
Còn mình… cũng cười, nhưng là để che đi cảm giác tủi tủi trong lòng.
Lần đầu nghe thì ngại.
Vài lần sau thì nhói.
Rồi thành một ký ức nằm im đó, chỉ cần ai khơi lại là vẫn nhói nguyên như ngày đầu.

Ngày ấy, mình không biết gọi tên cảm giác ấy là gì.
Giờ lớn rồi, mới hiểu: đó là nỗi xấu hổ mà một đứa trẻ chưa kịp hiểu đúng – sai cũng phải nuốt vào lòng.
Mãi đến gần 25 tuổi, một đứa cháu trong nhà – tầm tuổi mình khi xưa – cũng hỏi y chang:
— Ông bà nội là ai vậy?
Lần này, ông mình chỉ cười, không kể lại chuyện cũ của mình nữa.

Và nếu khi đó gặp đúng người NHẸ NHÀNG trả lời, câu chuyện đã trôi qua êm đềm, chẳng để lại VẾT XƯỚC nào.

Con mình cũng từng hỏi những câu ngây ngô y như thế.
Mình không chọc ghẹo, không lặp lại để cười với ai.
Mình trả lời – nhẹ nhàng, kiên nhẫn.
Có khi con hỏi quá nhiều, mình gợi lại để con tự tìm câu trả lời.
Vì với mình, mỗi CÂU HỎI của con là một cơ hội để KẾT NỐI, để con lớn lên với sự TỰ TIN – chứ không phải câu chuyện để trêu chọc.

Trẻ con tưởng nhỏ bé, nhưng trái tim chúng rất nhạy cảm.



0.0
0 Đánh giá Bình luận