- Trang chủ
- Chia sẻ kinh nghiệm về STVT
- CÓ NHỮNG VẾT THƯƠNG KHÔNG CHẢY MÁU – NHƯNG THEO CON SUỐT CẢ ĐỜI.

CÓ NHỮNG VẾT THƯƠNG KHÔNG CHẢY MÁU – NHƯNG THEO CON SUỐT CẢ ĐỜI.
🖤 Và một trong số đó chính là... con BỊ SO SÁNH trong chính NGÔI NHÀ CỦA MÌNH.
________________________________________
Bạn tôi có một người em trai.
Cậu ấy hiền lành, đẹp trai, có bằng cấp, công việc tốt, thu nhập ổn.
Nhưng trong mọi cử chỉ, ánh mắt, lời nói – luôn toát lên một thứ gì đó RẤT NHỎ BÉ.
❝ Dù ngồi ở đâu, cậu ấy cũng như đang xin lỗi vì sự có mặt của mình.
Dù làm tốt cỡ nào, cậu ấy cũng thấy như vẫn chưa đủ.
Dù được khen ngợi, cậu ấy cũng lảng tránh, vì “đâu có gì đâu…” ❞
Ở tuổi 33 – cậu ấy vẫn nhận PHẦN THIỆT về mình một cách bản năng. Không ai ép, nhưng sự TỰ TI đã thành PHẢN XẠ.
🧨 Không phải một lần – mà là cả một TUỔI THƠ bị LẶP ĐI LẶP LẠI
Không chỉ bị so sánh với em ruột, cậu ấy còn thường xuyên bị đem ra so sánh với anh em họ hàng, nhất là từ những người lớn trong đại gia đình – những người hay nói:
• “Nhìn thằng A trắng trẻo, mập mạp – còn con thì đen nhẻm, ốm nhom”
• “Nhìn thằng A lanh lợi, hoạt bát – còn con sao cứ chậm chạp, không biết gì?”
Những câu nói ấy, không mang dao kéo – nhưng CỨA VÀO LÒNG ĐỨA TRẺ từng chút một.
Mà đâu ai hiểu:
🌿 Cậu ấy đen và gầy là vì gia đình nghèo, nhà đông con, không được chăm sóc đầy đủ.
🌿 Cậu ấy ít nói, phản xạ chậm là vì tính cách bẩm sinh – sau này mới biết cậu ấy mang chủng vân tay Arch - Núi, một kiểu người hướng nội, tính an toàn cao, kỹ lưỡng, học và làm việc theo quy trình, trong tình huống khủng hoảng cần nhiều thời gian xử lý thông tin,...
Nhưng những điều đó không ai từng tìm hiểu và chịu hiểu ngay cả bố mẹ.
Chỉ có những lời so sánh – LẶP ĐI LẶP LẠI như tiếng dội vang trong TIỀM THỨC – KÝ ỨC.
💔 TỔN THƯƠNG TỪ GIA ĐÌNH – là một nỗi đau đáng tiếc và khó chữa lành
Vì so sánh trong gia đình không đơn thuần là lời nói, nó là ĐỊNH NGHĨA con người đó từ nhỏ:
• Mình không đủ tốt
• Mình không được yêu bằng người khác
• Mình chỉ có giá trị khi trở nên giống “ai đó”
Và thế là đứa trẻ lớn lên, thành công, kiếm được tiền, có ngoại hình – nhưng luôn thấy mình THẤP HƠN người khác.
Dù không ai nói nữa, nhưng BÊN TRONG những dư âm đó vẫn vang vọng mãi.
💣 SO SÁNH không làm con giỏi hơn – chỉ khiến con tin rằng mình LUÔN THIẾU…
Khi bạn lớn lên trong một hệ quy chiếu mà bạn luôn là người thua cuộc,
dù bạn có đi xa đến đâu, có cao bao nhiêu…
bạn vẫn thấy mình thấp hơn ai đó.
Tổn thương đó không phải ở “thực tại”,
mà ở một ký ức bị lặp đi lặp lại:
“Con phải như ai đó, thì mới đáng được yêu, được tự hào.”
🪞 Người lớn – nhưng tâm hồn là ĐỨA TRẺ chưa được chữa lành
Rất nhiều người đang sống cuộc sống của người trưởng thành
– nhưng với tâm hồn là một đứa trẻ CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC BẢO VỆ, YÊU THƯƠNG.
• Luôn chọn im lặng vì “SỢ làm phiền” người khác
• Luôn né spotlight vì “SỢ không đến lượt mình”
• Luôn SỢ bản thân làm không được, ngay cả khi đã có năng lực rõ ràng
• Luôn NHƯỜNG phần tốt lại cho người khác, vì “mình quen như vậy rồi”
Đó là HỆ QUẢ RẤT THẬT của một thời thơ ấu bị tổn thương bởi SỰ SO SÁNH.
Không ai nhìn thấy những vết thương đó.
Không ai nghĩ một người thành đạt vẫn có thể khổ sở với cảm giác “không đủ.”
🌿 LÀM SAO ĐỂ CHỮA LÀNH?
Chúng ta không thể quay về quá khứ,
nhưng có thể bắt đầu nói với bản thân – và với người thân – những điều mà ngày xưa ta cần nghe:
“Em không cần phải giống ai hết. Em là chính em – và em xứng đáng với tình yêu trọn vẹn.”
“Không phải vì em không đủ – mà là vì người lớn ngày xưa KHÔNG ĐỦ HIỂU.”
Nếu bạn có một người em từng bị so sánh, hãy thử nói điều đó với họ.
Một lời CÔNG NHẬN nhỏ – có thể MỞ KHÓA cả một đời sống lặng lẽ và khép kín.
✨ LỜI KẾT
Có những VẾT THƯƠNG không làm ai đó bật KHÓC,
nhưng nó LẶNG LẼ rút cạn tự tin, khiến họ sống nửa cuộc đời còn lại trong ÂM THẦM chịu đựng.
💗Nếu bạn từng là người bị so sánh – hãy bắt đầu yêu lại chính mình từ hôm nay.
Và nếu bạn đang nuôi dạy con, làm anh/chị/em – hãy là người dừng lại vòng lặp đó, từ sự tử tế trong cách YÊU THƯƠNG, THẤU HIỂU.
________________________________________
Bạn tôi có một người em trai.
Cậu ấy hiền lành, đẹp trai, có bằng cấp, công việc tốt, thu nhập ổn.
Nhưng trong mọi cử chỉ, ánh mắt, lời nói – luôn toát lên một thứ gì đó RẤT NHỎ BÉ.
❝ Dù ngồi ở đâu, cậu ấy cũng như đang xin lỗi vì sự có mặt của mình.
Dù làm tốt cỡ nào, cậu ấy cũng thấy như vẫn chưa đủ.
Dù được khen ngợi, cậu ấy cũng lảng tránh, vì “đâu có gì đâu…” ❞
Ở tuổi 33 – cậu ấy vẫn nhận PHẦN THIỆT về mình một cách bản năng. Không ai ép, nhưng sự TỰ TI đã thành PHẢN XẠ.
🧨 Không phải một lần – mà là cả một TUỔI THƠ bị LẶP ĐI LẶP LẠI
Không chỉ bị so sánh với em ruột, cậu ấy còn thường xuyên bị đem ra so sánh với anh em họ hàng, nhất là từ những người lớn trong đại gia đình – những người hay nói:
• “Nhìn thằng A trắng trẻo, mập mạp – còn con thì đen nhẻm, ốm nhom”
• “Nhìn thằng A lanh lợi, hoạt bát – còn con sao cứ chậm chạp, không biết gì?”
Những câu nói ấy, không mang dao kéo – nhưng CỨA VÀO LÒNG ĐỨA TRẺ từng chút một.
Mà đâu ai hiểu:
🌿 Cậu ấy đen và gầy là vì gia đình nghèo, nhà đông con, không được chăm sóc đầy đủ.
🌿 Cậu ấy ít nói, phản xạ chậm là vì tính cách bẩm sinh – sau này mới biết cậu ấy mang chủng vân tay Arch - Núi, một kiểu người hướng nội, tính an toàn cao, kỹ lưỡng, học và làm việc theo quy trình, trong tình huống khủng hoảng cần nhiều thời gian xử lý thông tin,...
Nhưng những điều đó không ai từng tìm hiểu và chịu hiểu ngay cả bố mẹ.
Chỉ có những lời so sánh – LẶP ĐI LẶP LẠI như tiếng dội vang trong TIỀM THỨC – KÝ ỨC.
💔 TỔN THƯƠNG TỪ GIA ĐÌNH – là một nỗi đau đáng tiếc và khó chữa lành
Vì so sánh trong gia đình không đơn thuần là lời nói, nó là ĐỊNH NGHĨA con người đó từ nhỏ:
• Mình không đủ tốt
• Mình không được yêu bằng người khác
• Mình chỉ có giá trị khi trở nên giống “ai đó”
Và thế là đứa trẻ lớn lên, thành công, kiếm được tiền, có ngoại hình – nhưng luôn thấy mình THẤP HƠN người khác.
Dù không ai nói nữa, nhưng BÊN TRONG những dư âm đó vẫn vang vọng mãi.
💣 SO SÁNH không làm con giỏi hơn – chỉ khiến con tin rằng mình LUÔN THIẾU…
Khi bạn lớn lên trong một hệ quy chiếu mà bạn luôn là người thua cuộc,
dù bạn có đi xa đến đâu, có cao bao nhiêu…
bạn vẫn thấy mình thấp hơn ai đó.
Tổn thương đó không phải ở “thực tại”,
mà ở một ký ức bị lặp đi lặp lại:
“Con phải như ai đó, thì mới đáng được yêu, được tự hào.”
🪞 Người lớn – nhưng tâm hồn là ĐỨA TRẺ chưa được chữa lành
Rất nhiều người đang sống cuộc sống của người trưởng thành
– nhưng với tâm hồn là một đứa trẻ CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC BẢO VỆ, YÊU THƯƠNG.
• Luôn chọn im lặng vì “SỢ làm phiền” người khác
• Luôn né spotlight vì “SỢ không đến lượt mình”
• Luôn SỢ bản thân làm không được, ngay cả khi đã có năng lực rõ ràng
• Luôn NHƯỜNG phần tốt lại cho người khác, vì “mình quen như vậy rồi”
Đó là HỆ QUẢ RẤT THẬT của một thời thơ ấu bị tổn thương bởi SỰ SO SÁNH.
Không ai nhìn thấy những vết thương đó.
Không ai nghĩ một người thành đạt vẫn có thể khổ sở với cảm giác “không đủ.”
🌿 LÀM SAO ĐỂ CHỮA LÀNH?
Chúng ta không thể quay về quá khứ,
nhưng có thể bắt đầu nói với bản thân – và với người thân – những điều mà ngày xưa ta cần nghe:
“Em không cần phải giống ai hết. Em là chính em – và em xứng đáng với tình yêu trọn vẹn.”
“Không phải vì em không đủ – mà là vì người lớn ngày xưa KHÔNG ĐỦ HIỂU.”
Nếu bạn có một người em từng bị so sánh, hãy thử nói điều đó với họ.
Một lời CÔNG NHẬN nhỏ – có thể MỞ KHÓA cả một đời sống lặng lẽ và khép kín.
✨ LỜI KẾT
Có những VẾT THƯƠNG không làm ai đó bật KHÓC,
nhưng nó LẶNG LẼ rút cạn tự tin, khiến họ sống nửa cuộc đời còn lại trong ÂM THẦM chịu đựng.
💗Nếu bạn từng là người bị so sánh – hãy bắt đầu yêu lại chính mình từ hôm nay.
Và nếu bạn đang nuôi dạy con, làm anh/chị/em – hãy là người dừng lại vòng lặp đó, từ sự tử tế trong cách YÊU THƯƠNG, THẤU HIỂU.
0.0
0 Đánh giá Bình luận