
👁️ “BỐ MẸ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ BỊ LA MẮNG KHI LÀM VỠ MỘT CÁI CHÉN …”
Một cái chén vỡ đôi khi để lại một VẾT NỨT trong lòng trẻ – mà không phải từ mảnh sứ, mà từ LỜI MẮNG.
Hôm nay, tôi làm rơi một cái ly.
Tôi nhìn nó vỡ tan dưới nền nhà, thở nhẹ một cái, rồi đi lấy chổi dọn dẹp.
Mọi thứ diễn ra rất bình thường. Không ai la tôi. Không ai trách móc.
Vì tôi là người lớn.
Nhưng ngay lúc đó, tôi khựng lại.
Vì chỉ hôm qua thôi, con tôi cũng làm bể một cái bát…Và tôi đã TRÁCH MẮNG con:
“Con làm gì vậy? Sao không cẩn thận hả?” “Mẹ đã nói rồi mà không nghe.”
Con vừa SỢ vừa KHÓC.
💥 Nhưng rồi, tôi chợt thấy mình SAI. RẤT SAI....
Vì tôi nhớ lại…
Năm tôi học cấp 2, tôi từng làm đổ một chén nước mắm.
Và tôi cũng bị LA MẮNG rất nhiều.
Tôi khóc. Không phải vì xấu hổ, mà vì UẤT ỨC.
Trong đầu tôi khi ấy là một câu rất rõ ràng: “Đổ thì dọn thôi, có gì đâu mà bị la đến như vậy? Ai mà chẳng có lúc như thế? Con cũng đâu CỐ TÌNH làm đổ!!!”
Lúc ấy, may mà có một người cậu đứng ra nói đỡ, nên tôi đỡ tủi thân hơn.
Nhưng nỗi TỔN THƯƠNG… thì tôi VẪN NHỚ đến tận bây giờ.
Và câu chuyện ấy tưởng đã cũ,
Nhưng nay lại quay về — qua chính cách tôi phản ứng với con.
❗VÌ SAO người lớn làm vỡ thì “chuyện nhỏ thôi”… Mà trẻ con làm vỡ thì lại “thiếu cẩn thận”, “vụng về”, “đáng bị mắng”?
Phải chăng chúng ta quá dễ dàng tha thứ cho bản thân,
nhưng lại khắt khe với con trẻ – chỉ vì chúng NHỎ HƠN, YẾU HƠN, và chưa biết PHẢN KHÁNG?
❤️ Tôi từng đọc một CÂU CHUYỆN RẤT ĐẸP:
Một đứa trẻ làm vỡ chiếc bát.
Mẹ không la. Mẹ chỉ nhẹ nhàng nói: “Mẹ xin lỗi con vì đã để cái bát ở chỗ nguy hiểm.”
Người bố cũng góp lời: “Bố xin lỗi vì chưa rửa bát ngay khi dùng xong.”
Không ai đổ lỗi.
Không ai tổn thương.
Chỉ có sự TỬ TẾ lan tỏa – và một đứa trẻ được dạy rằng:
Khi có chuyện xảy ra, điều đầu tiên là CÙNG NHAU NHÌN LẠI – KHÔNG PHẢI TÌM NGƯỜI ĐỂ TRÁCH.
📌 **Trẻ không học tốt hơn nhờ la mắng ngoài NỖI SỢ và cảm giác mình “KÉM CỎI”!!! Nhưng trẻ học rất nhanh từ cách người lớn cư xử: cách XIN LỖI, cách BAO DUNG, cách NHÌN NHẬN sai sót như MỘT PHẦN TỰ NHIÊN của cuộc sống.
💛 **Bố mẹ ơi, dạy con sống có trách nhiệm không cần phải bắt đầu bằng TIẾNG QUÁT!
Mà có thể bắt đầu bằng một cái NHÌN CẢM THÔNG và CÂU NÓI NHẸ NHÀNG:
“Không sao đâu con. Cùng mẹ dọn nhé.”